Khi mình mở máy và xem bộ phim Perfect Days, mình đã nghĩ, sẽ chụp một tấm hình và review về bộ phim này sau khi xem xong. Nhưng đến khi xem xong rồi, mình chẳng thể bình luận một cách hay ho nào cả (*như mình mong muốn) và đây là bài viết mình tản mạn những gì có thể.
Bộ phim Perfect Days giống như chuỗi ngày thường nhật mà mỗi người đều trải qua. Đối với mình, là buổi sáng thức dậy, cầu nguyện, đánh răng, rửa mặt, cho cún ăn, tập thở, tập yoga, rồi đủ các routines khác mà mình chẳng thể kể hết.
Mình nhìn thấy mình trong nhân vật chính khi xem phim. Thấy giống khi từng khoảnh khắc bác quan sát, bác nhìn thấy bóng của ánh nắng chiếu trên tường, tán lá cây trên cao và ngước nhìn, chăm sóc cây cối, đọc sách trước khi ngủ. Mình nghĩ là, ai cũng có những khoảnh khắc nho nhỏ như vậy mỗi ngày.
Nhân vật chính không có nhiều lời thoại, nhưng thứ mình nhớ nhất là, “bây giờ là bây giờ, lần tới là lần tới”, khoảnh khắc hai người lạ trao đổi với nhau qua một tờ giấy, khi hai người bạn lớn tuổi cùng vui đùa với chiếc bóng của nhau.
Trong khoảng thời gian cháu gái đến thăm nhân vật chính và đi làm cùng với bác, mình tự đặt câu hỏi: nếu như mình có thể dành một ngày trọn vẹn đi cùng với ai đó khi họ làm việc hoặc đi chơi, mình mong muốn dành thời gian đó với ai?
-
Một ngày thứ Bảy với mình là việc thưởng thức và dung chứa không gian dành cho chính mình.
Mình tập thể dục và cảm giác thật dễ chịu khi cơ thể toát mồ hôi. Mình nấu ăn. Mình giặt đồ và phơi đồ. Mình xem phim. Mình ngủ. Ngủ đến bao giờ dậy thì dậy. Thật sảng khoái. Mình chơi với hai con cún con. Mình viết. Mình đi bộ. Mình lại nấu ăn và ăn. Mình lại viết. Mình hóng drama trên FB. Mình đọc sách. Mình lại viết.
Rất nhiều suy nghĩ diễn ra trong đầu mình, đầy trăn trở.
Cảm xúc hỗn loạn, xúc động, vui, tò mò, ngạc nhiên, đồng cảm.
Mình vẫn ở với chúng.
-
Perfect Days khiến mình nhớ đến hình ảnh của bác Haruki Marukami trong cuốn Tôi nói gì khi nói về chạy bộ.
Cứ vào khung giờ đó mỗi ngày, bác sẽ ngồi vào bàn làm việc và viết, kể cả trong đầu chưa nghĩ ra gì cả nhưng vẫn ngồi đó.
Perfect Days còn khiến mình nhớ đến gu âm nhạc của Toru Watanabe trong Rừng Na Uy mà tươi sáng hơn.
-
Dù thế nào đi nữa, mỗi ngày đều là một ngày đáng sống, để trân quý và để cảm nhận hương vị của cuộc sống.
T
Tán cây xoài, khi mình nằm võng và ngước lên.